Linh Vân

Siêu mẫu Vũ Cẩm Nhung: Tình yêu đẹp nhưng quá buồn...

Một phụ nữ đẹp muốn bình an thì phải có cái đầu lạnh. Và chỉ có được hạnh phúc khi trái tim luôn nóng và mạnh mẽ. Tôi đã cứ nghĩ mãi về điều này khi thực hiện cuộc trò chuyện với Vũ Cẩm Nhung, siêu mẫu thuộc thế hệ đầu tiên của chúng ta thời hiện đại. Bắt đầu nổi tiếng từ rất sớm, khi mới 16 tuổi, từ cuối những năm 90 của thế kỷ trước, Vũ Cẩm Nhung đã vượt qua rất nhiều thử thách chông gai của cái nghề đặc biệt này, luôn với nụ cười quyến rũ trên môi.

Người châu Âu có câu: Mọi con đường đều dẫn tới La Mã. Tôi muốn diễn giải câu danh ngôn này trong trường hợp của Vũ Cẩm Nhung theo cách: dù đi theo con đường nào thì một nhan sắc như em rốt cuộc cũng sẽ đến với nghề người mẫu. Em có nghĩ như thế không?

Dạ, rất đúng anh. Con đường đến với nghề người mẫu dường như đều là sự sắp đặt của số mệnh, như có những bàn tay hết lần này tới lần khác mở từng cánh cửa cho em bước tới.

“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy...” Bây giờ em còn nhớ về những kỷ niệm đầu tiên trong nghề người mẫu như thế nào?

- Rất tuyệt diệu, đó là những bộ cánh đẹp, ánh sáng, âm thanh... nhưng hơn tất cả là những sải chân của cô gái 17 tuổi như được bay trong một giấc mơ chinh phục trái tim khán giả bởi vẻ đẹp lấp lánh của thời trang.

Khi người ta đi như bay trong giấc mơ đầu đời của mình, người ta không cần nhận thấy những gai chông có thể ẩn dưới lớp thảm nhung dưới chân. Và người ta dễ tìm thấy những sự tử tế và thiện chí ở những người khác, ở đồng nghiệp. Bây giờ em còn duy trì quan hệ thân thiết với những bạn người mẫu khởi nghiệp cùng thời với em không?

- Dạ, chúng em là những người bạn trân quý nhau và thỉnh thoảng gặp gỡ, hàn huyên nhiều điều trong cuộc sống. Hiện tại, các bạn, các chị là những người phụ nữ vô cùng đảm đang, một số vẫn rất nổi tiếng và thành công.

Không phải thành công hiện tại nào cũng khiến cho người ta hài lòng với công việc đang làm. Em đã từng có ước mơ gì khác về tương lai của mình khi em còn nhỏ?

- Từ nhỏ, em đã biết mình có một cá tính mạnh mẽ khác biệt, em không muốn trở thành một cô gái an phận với một cuộc đời bình lặng an nhàn trôi qua. Lớn dần lên, cuộc đời đã cho em nhiều cơ hội, nhiều cánh cửa đã mở ra cho em được chọn lựa và thoả sức phấn đấu. Nếu được chọn lựa thêm, em sẽ cố học nhiều hơn nữa kể cả trong trường và trong cuộc sống.

Gia đình đã có tác động thế nào đến em? Cha mẹ em từng làm nghề gì?

- Gia đình em tác động phần nhiều tới sự hình thành nhân cách của em. Cha và mẹ em đều là giảng viên đại học. Sau này, ba em làm cho Bộ Giáo dục và đào tạo, quản lý các trường THCN trên toàn quốc.

Em có nghĩ rằng quê nội Bình Định đã tạo cho em một cá tính nữ đặc biệt không?

- Đúng là ba em người gốc Bình Định, nên ba có cô con gái trượng nghĩa, trọng công bằng, sống chân thành nhưng nóng tính khó lường.

(Cười): Thực sự là tôi không hình dung được em khi nổi giận thì sẽ như thế nào... Người ta nói rằng những khu vực biển đẹp thì rất dễ xuất hiện sóng thần, tàn phá khủng khiếp...

- (Cũng cười): Dạ, nhưng mong đừng có sóng thần nổi lên để tàn phá nhà cửa và dân hiền!

Thế mẹ em có ảnh hưởng thế nào tới em?

- Mẹ em là con gái gốc Hà Nội, mẹ là sự kết hợp thú vị hiếm có giữa sự gia giáo, nghiêm khắc và sự hiện đại của tư tưởng phương Tây. Mẹ cũng là người bạn tâm giao vô cùng thân thiết của em.

Theo em, những tố chất bẩm sinh nào đã giúp em trong cuộc sống?

- Tố chất lãnh đạo và tính kỷ luật.

Em đã bao giờ bị vấp phải những cạm bẫy chỉ vì em quá xinh đẹp?

- Điều này em cần nói hơi dài một chút mới trả lời rõ ràng được câu hỏi của anh. Ba mẹ em đều từng là giáo viên trường Đại học Bách Khoa nên khi được sinh ra em đã được bao bọc trong một thế giới khắt khe của tri thức. Khi em bước chân vào nghề người mẫu, không ít người đánh giá thấp sự chọn lựa này. Cùng một lúc vừa là học sinh, được giáo dục phải ngoan, học tốt và vừa là một người mẫu nổi tiếng, say mê với nghề, sự chông chênh là một thực tế rất mệt mỏi. Bên tai em khi đó luôn có những tiếng nói: “Nhung không có con đường nào khác là phải học, phải thi đại học, phải xây dựng một sự nghiệp kinh doanh riêng, phải là con ngoan như mẹ cần và xã hội quanh mình đã dạy...” Những tiếng nói ấy đã kéo em phải đi theo một con đường đã định sẵn như bao bạn bè cùng trang lứa. Hơn nữa, gặp những ánh mắt coi thường sự ngắn học dành cho nghề, khiến cho lòng tự tôn của bản thân em lớn dần lên. Từng bước, em khắc ghi: phải xây dựng một sự nghiệp song song, toả sáng trong nghề và kinh doanh thành công như một người đàn ông không màng vương miện.

Một sự kết hợp rất không dễ dàng và chỉ có ở những nhân cách kiêu hãnh, muốn bác bỏ các định kiến. Khi người đời càng hoài nghi thì ta càng quyết tâm làm để chứng tỏ những định kiến của họ là không đúng. Nhưng sống theo cách này thì rất dễ bị vu oan giáo họa, đặc biệt nếu ta là một mỹ nhân! Thế em nghĩ thế nào về những thị phi trong cuộc sống của những “người của công chúng”. Cá nhân em đã bao giờ bị vướng vào những thị phi không?

- Em may mắn không vướng vào thị phi.

Tôi xin lỗi, có thể là tôi đã quá lời. Nhưng cũng phải nói thế này, môi trường mà em phải trưởng thành từ khi là một mỹ nhân có danh vị rất lộng lẫy và hấp dẫn, nhưng cũng đầy những bất trắc. Để tồn tại và phát triển, chắc chắn phải tự rèn luyện cho mình những kỹ năng nhất định. Theo em, đó có thể là những kỹ năng gì?

- Kỹ năng tập trung và từ chối. Tập trung vào những định hướng, kế hoạch, mục tiêu. Từ chối những việc không phù hợp với định hướng phát triển bản thân hay mục tiêu công việc, sự nghiệp của mình. Nhưng nhiều khi em đã áp dụng những kỹ năng này thiếu sự uyển chuyển, nên em đã không còn phù hợp là một người đẹp nổi danh và lấp lánh trong xã hội hiện tại.

Không, em vẫn là một người đẹp nổi danh và lấp lánh, nhưng sự lấp lánh của em sưởi ấm những người khác, sưởi ấm cả gia đình em, chứ không phải là sự lấp lánh khiến người hâm mộ loá mắt rồi lầm đường lạc lối...

- (Cười): Dạ, cảm ơn anh!

Em có bao giờ tự đặt ra cho mình một nguyên tắc sống bất di bất dịch mà em tự buộc cho bản thân không bao giờ được vi phạm dù trong bất cứ tình huống nào? Nếu có thì đó nguyên tắc gì?

- Tôn trọng và trung thực đối với bản thân mình.

Người không trung thực với bản thân mình thì không thể nào trung thực được với những người khác... Theo em, trong thế giới showbiz liệu có thể có những mối quan hệ tình cảm thật lòng và thật sự hay không?

- Có thể có chứ. Tất nhiên là khó nhưng không phải là không thể có.

“Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó, sẽ đưa em sang đâu?” - nói thực, đây là những ca từ mà tôi rất thích trong tuyệt phẩm “Bài không tên cuối cùng” của Võ Thanh An. Đã khi nào em cảm thấy hối tiếc về con đường mà em đã lựa chọn trong cuộc sống chưa?

- Đôi khi trong những tháng ngày vất vả, nhất là sau khi tốt nghiệp Đại học Kinh tế 2 năm, em chia tay Hà Nội, vào Sài Gòn xây dựng công ty mỹ phẩm, từ bỏ vinh hoa của sự nổi tiếng, một cô gái trẻ gặp bao vấp váp và sự lạnh nhạt của cả thương trường lẫn cuộc sống riêng, em vẫn luôn khắc khoải hỏi chính mình: “Ở lại công ty, hết sức tập trung vào công việc hay quay về Hà Nội với ba mẹ, bạn bè?” Câu hỏi đó luôn được trả lời: Hãy ở lại, xây dựng và làm việc tới ngày thành công, rồi về! Và tới hôm nay, em vẫn ở đây, trên mảnh đất Sài Gòn sôi động này, em vẫn tiếp tục mong được xây dựng những kế hoạch mới! Ba mẹ cũng đã dọn vào Nam sống cùng khi em có con trai đầu lòng. Trở về Hà Nội bây giờ chỉ là những chuyến đi ngắn nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm ngọt ngào!

Nói thực, tôi vốn không đặt nhiều tin tưởng vào những lời tỏ tình công khai mà những người của công chúng nói về nửa kia của mình. Nhưng với Nhung, tôi tin rằng em sẽ rất chân thành khi nói về người chồng của em. Những gì mà hai em đã cùng trải qua khiến tôi tin như thế. Trong cuộc trò chuyện này, em có thể kể những gì về chồng em? Bí quyết gì đã giúp gia đình em đạt được sự hài hoà một cách nhẹ nhàng như đang có?

- Trước nhất, anh ấy là người đã luôn ủng hộ em vô điều kiện trong hầu hết các quyết định của cá nhân em. Anh ấy không khiến cho con người nóng nẩy của em có dịp hiện nguyên hình, đơn giản hơn, mỗi ngày anh ấy cho em cuộc sống dễ chịu. Một yếu tố nữa cũng vừa là ưu cũng vừa là nhược, ông xã em lớn lên ở ngoại quốc và bắt đầu học nói tiếng Việt nhiều hơn khi hai chúng em quen nhau 18 năm về trước. Việc không quá rành tới mức đi vào từng ngóc ngách của ý nghĩa thâm sâu các câu chữ tiếng Việt của anh ấy, ở một góc độ tốt đã giúp chúng em không ghim vào nhau những câu nói đau lòng. Nói về hôn nhân là một đề tài quá lớn. Và em không tin, những cảm xúc và ý niệm trong tình yêu lại áp dụng giúp duy trì sự hài hoà trong hôn nhân. Hôn nhân với em là sự nể phục, những sự thoả thuận, phân chia dễ chịu trong một mối quan hệ để giúp duy trì và hy vọng kéo dài tới cuối đời.

Có câu nói rằng, làm một người phụ nữ đẹp là một nghề nặng nhọc. Tôi nghĩ rằng, làm một người phụ nữ đẹp mà hạnh phúc trong hôn nhân còn là một trọng trách nặng nề hơn gấp bội. Em nghĩ như thế nào?

- Dạ, rất đúng. Và với quan niệm riêng của em, sẽ nặng nhọc và áp lực hơn khi được khoác hào quang của sự nổi tiếng. Ở một khía cạnh nào đó, đây là một vòng kim cô mà mãi mãi mình phải sống trong một sự chuẩn mực đã được đóng khung.

Nhưng nếu được chọn, kiếp sau em vẫn mong được làm phụ nữ và vẫn xin được ban tặng nhan sắc. Em không ước làm đàn ông và hoàn toàn không ước là đại trí thức hay đại gia... vì chỉ đơn giản là đàn ông thôi đã quá cực nhọc hơn phụ nữ vì cả đời họ phải “săn bắn, hái lượm” và luôn phải sẵn sàng để cho phụ nữ dựa vào. Em xin chúc cho những người đàn ông luôn khoẻ mạnh và có một bờ vai ấm áp, mạnh mẽ dành cho nửa thế giới xinh đẹp còn lại!

Xin cảm ơn Vũ Cẩm Nhung! Và xin chúc em luôn đủ điều kiện để sống theo đúng tâm nguyện của mình!